Đây là một gian màu nhà ở toàn một màu đen, cửa màu đen, ghế màu đen, quầy màu đen, sau quầy, có một người ăn mặc toàn một màu đen đang đứng.
Mà cái người trẻ tuổi vừa tiến vào kia thì đứng ở trước quầy, hai người ở thấp giọng nói cái gì đó, tay nải màu lam đặt ở trên quầy, đã được mở ra nhưng lại thấy không rõ đồ vật bên trong.
Thấy tôi tiến vào, người sau quầy ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, là một tiểu nhị ước chừng hơn hai mươi tuổi, cười gật đầu rồi làm một cái thủ thế với tôi.
Tôi chậm rãi gật đầu, hiểu ý của cậu ta, chính mình đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống lẳng lặng chờ, đồng thời đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Kỳ thật vào lúc tôi vừa bước vào trong nhà, tôi liền biết đây là cái địa phương nào, cho nên mới ngồi xuống, bởi vì trên ngăn tủ dựa tường trong nhà này để đầy những bình sứ đồ cổ, phía trước còn có hai cái quầy, bên trong có các thứ đồ rực rỡ sắc màu, nhìn đều là những thứ đồ có niên đại hơi lâu rồi.
Thực hiển nhiên, cái cửa hàng này cũng giống với mấy hàng vỉa hè bên ngoài, đều là mua bán đồ cổ.
Mà cửa hàng này, để cho người chú ý, chính là một cái biển màu đen trên quầy, cũng không phải cái biển này có gì đặc thù, mà là bởi vì trên đó có viết hai chữ: Luân hồi.
Chẳng lẽ, đây là tên cửa hàng?
Chính là dùng hai chữ luân hồi tới để làm tên cửa hàng, phóng mắt khắp thiên hạ cổ kim, hình như cũng không có ai làm thế?
Tôi âm thầm suy đoán, nơi này rất có thể chính là chợ âm trong miệng bọn họ.
Hai người kia vẫn đứng ở trước quầy lẩm bẩm lầm bầm nói chuyện với nhau, tiểu nhị kia vẫn luôn khoa tay múa chân diễn tả cái gì đó, mà người mặc áo khoác lại rất ít nói chuyện, vẫn luôn lắc đầu, cũng liên tiếp khoa tay múa chân làm mấy cái thủ thế, qua hơn nửa ngày, hình như vẫn chưa thống nhất lại được cái giá cuối cùng.
Tiểu nhị kia có chút bất đắc dĩ, lại đi trở về hậu đường, giống như đi thương lượng cùng người nào đó, sau đó lại đi ra, lại nói câu gì đó, người mặc áo khoác đen mới có chút miễn cưỡng gật gật đầu, đem tay nải màu xanh đẩy về phía trước, tiểu nhị kia cũng lấy ra một cái túi dài, đặt ở trên quầy, hai người đương trường làm trao đổi, sau đó tiểu nhị kia lại lấy ra một tờ chi phiếu, người mặc áo khoác đen bắt lại thực tùy ý cất vào trong túi, gật gật đầu với tiểu nhị kia.
Tôi có chút kỳ quái, hai người này thần thần bí bí, rốt cuộc đó là cái bảo bối gì?
Người mặc áo khoác đen thu được thứ tốt, thời điểm xoay người đi tới cửa, tựa hồ vô tình lại liếc mắt nhìn tôi một cái, như suy tư gì đấy nhưng cũng không nói gì, đẩy cửa ra liền đi mất tiêu.
Lúc này, tiểu nhị kia mới quay qua tiếp đón tôi.
- Thật ngại quá, đã để quý khách đợi lâu, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?
Hắn còn rất lễ phép, tôi cũng không khách khí, đi qua móc yếm thắng tiền ra hỏi cậu ta.
- Có thể đánh giá thứ này một chút được không, xem thử nó đáng giá bao nhiêu.
Tiểu nhị đầy mặt tươi cười tiếp nhận yếm thắng tiền, chỉ nhìn thoáng qua, liền nói với tôi.
- Thứ này phẩm tướng có điểm không tốt, tôi phải vào nhà để chưởng quầy nhìn một cái.
Tôi hơi suy nghĩ một chút, xem thì xem đi, dù sao cửa hàng cậu ta ở chỗ này, tôi cũng không sợ cậu ta chạy, vì thế liền gật gật đầu, tiểu nhị này cầm yếm thắng tiền kêu tôi chờ một lát, sau đó nhấc rèm cửa, đi vào nội đường.
Tôi đứng ở bên ngoài đợi, lại chỉ qua không đến năm phút đồng hồ, tiểu nhị liền ra tới, mở miệng liền nói với tôi.
- Thứ này là cậu lấy được ở đâu?
Tôi theo thường lệ nói đây là hàng tổ truyền, bởi vì không biết là thứ gì, cho nên liền muốn tìm người tới xem thử, cho một cái đánh giá, nói một chút thứ này có lai lịch ra sao.
Tiểu nhị cười, cậu ta nói.
- Vừa rồi chưởng quầy có nói, cái thứ này của cậu hơn phân nửa là nhặt được, hơn nữa, còn là vừa mới nhặt được gần đây.
Tôi tức khắc kinh ngạc, chưởng quầy nhà bọn họ cũng quá lợi hại đi, chỉ nhìn thoáng qua liền biết là tôi nhặt được?
Trong lòng tôi hiện lên một ý niệm, chỉ sợ bọn họ rất rõ ràng chi tiết về yếm thắng tiền này!
Tôi biện giải nói.
- Nhặt cái gì mà nhặt chứ, đây là trong nhà truyền xuống tới, tôi nhìn nó khác với mấy thứ bên ngoài, cảm thấy đây là một cái thứ tốt, vừa vặn đi đến nơi này, liền tới hỏi một chút……
Tiểu nhị căn bản không để ý lời tôi nói, cậu ta chỉ lo nói việc của cậu ta.
- Cái thứ này không có khả năng là tổ truyền, nếu không thì nhà các cậu đã sớm tuyệt tử tuyệt tôn, không có khả năng sống đến bây giờ.
Tôi trợn mắt há hốc mồm, nói không nên lời, tiểu nhị này liếc mắt nhìn tôi một cái, ước lượng yếm thắng tiền, ném ở trên quầy, nói.
- Thứ này không đáng một đồng, thuộc về loại mặt hàng cho dù có rớt tại trên đường ở chỗ này cũng không ai thèm nhặt, hơn nữa thứ này cũng không phải là linh vật gì, tốt nhất là nhanh quăng nó đi, miễn cho tự rước họa vào thân mình.
Cái này cách nói này của cậu ta giống như đúc lời ông già vừa rồi nói với tôi, đều khuyên tôi nhanh chóng vứt bỏ, chẳng qua nói càng trực tiếp, càng đầy đủ.
Tôi nhìn yếm thắng tiền trên quầy, tiểu nhị kia cười nói.
- Nếu không ném tại đây, chúng tôi giúp cậu xử lý?
Lòng tôi nghĩ cậu cho tôi là đồ ngốc sao? Hừ, hơn phân nửa đám người này đều thuộc một hội với nhau, thấy thứ này của tôi hiếm lạ, liền soạn lời nói dối để lừa gạt tôi, mà cho dù tôi có ném đi, cũng vứt đi thật xa, mắc mớ gì đi cho cậu?
Tôi duỗi tay lấy yếm thắng lại đây, nói với cậu ta.
- Tôi tới chỉ là muốn hỏi một chút lai lịch thứ này, nếu cậu biết thì có thể nói với tôi thử một chút, tôi sẽ trả tiền, nếu là không biết, tôi liền đi.
Cậu ta lại nói.
- Lai lịch thứ này, tôi biết, nhưng mà, thiên kim khó mua.
Tôi lại lần nữa kỳ quái, đây là cái logic gì vậy, bản thân thứ này không đáng một đồng, nhưng muốn biết lai lịch thứ này thì lại thiên kim khó mua, trên đời này còn có chuyện càng ly kỳ hơn chuyện này nữa sao?
Tôi sững sờ ở tại chỗ, nhất thời không biết làm sao mới tốt, tiểu nhị kia thấy tôi phát ngốc, ngẫm lại lại nói.
- Không bằng như vậy đi, vừa rồi chưởng quầy nhà chúng tôi cũng có bàn giao chuyện này, cái yếm thắng tiền này của cậu cho dù đi ra mấy sạp bên ngoài đích xác không ai dám thu, bởi vì thứ này rất tà tính, nhưng là tới nơi này rồi, tôi liền ra giá 500 đồng, cậu để thứ này lại đây, vỗ mông bỏ của chạy lấy người, cũng bớt được một mớ phiền toái, cậu xem xử lý như vậy như thế nào?
Nói giỡn, đây là đồ vật có thể bán sao? Tôi còn phải dựa vào cái này để tìm manh mối đấy, tôi lắc lắc đầu.
- Ngượng quá, tôi không tính bán thứ này, nhưng cũng cảm ơn cậu đã nhắc nhở, hẹn gặp lại.
Giờ này khắc này, tôi đã biết thứ này không phải đồ vật tầm thường, tiểu nhị này nói xong tôi càng thêm kiên định ý niệm mang đồng tiền ở bên người này của tôi, bởi vì tôi cảm thấy trong thành thị nhìn như bình tĩnh này, hình như đang có một hồi gió lốc sắp xảy ra, mà nói không chừng cái đồng tiền này chính là manh mối lớn nhất.
Tôi thu hồi đồng tiền, xoay người đi ra ngoài, nhưng mà tôi vừa mới đi tới cửa, đang muốn đẩy cửa ra, lại không biết khi nào, trước cửa lại đứng thêm hai người mặc đồ đen, giống hai cái chướng ngại vật ngăn ở nơi đó, từng người quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt lạnh lùng, tay phải giấu ở trong lòng ngực, cứ như thế mà gắt gao nhìn tôi chằm chằm.
Tôi lui hai bước theo bản năng, cái đcmn, tôi đây là bước vào nơi ở của xã hội đen hả? Xem động tác của hai người áo đen kia kìa, rõ ràng trong ngực có giấu súng đấy, mà cho dù không phải súng thì chắc là dao rồi.
Lại nhìn ra bên ngoài thử, trên đường cái cũng có mấy người đi bộ qua lại, nhưng xem sắc mặt thì đúng là một hội với mấy người trong này.
Không xong rồi, chẳng lẽ thương lượng không thành, muốn cướp trắng trợn luôn hay gì?
Tôi chậm rãi lui về phía sau, nhìn thoáng qua tiểu nhị kia, nói.
- Người anh em, đây là có ý gì? Muốn giữ tôi lại uống chén trà hả?
Sắc mặt tiểu nhị kia vẫn đạm nhiên như không có gì, mỉm cười nói.
- Nếu cậu không thích uống trà, vậy đem đồng tiền lưu lại, chúng tôi sẽ đưa cậu đi ra ngoài, chưởng quầy nói, đồng tiền kia đối với cậu chỉ có hại không có ích, cho nên, cậu vẫn là…
Tôi lại đem đồng tiền lấy ra, cầm ở trong tay thảy tới thảy lui, nói.
- Mạng tôi là do tôi quyết định ai cũng không có quyền can thiệp, cho dù thứ này có hại hay là có ích, cũng không phải do các người tới phán xét, xin lỗi, tôi chưa bao giờ uống trà, cũng không thích bị người khác chi phối, ngày hôm nay tôi nhất định phải mang đồng tiền này đi.
Tiểu nhị kia thở dài, nói.
- Chưởng quầy quả nhiên nói rất đúng, xem ra cậu không chịu lưu lại, nếu như vậy, xin cứ tự nhiên.
Cậu ta vậy mà còn làm cái tư thế mời với tôi, nói xong thì giở mành chui về hậu đường, ném một mình tôi ở lại bơ vơ giữa sảnh lớn với một đám anh trai mặc đồ đen kia.
Tôi không khỏi ngạc nhiên, đây là có ý tứ gì? Chịu để cho tôi đi rồi sao? Nhưng mà cái đm, cái đám người ở ngoài cửa kia lại là ý gì đấy? Chẳng lẽ cho tôi xông vào đi ra ngoài, phải thử một chút bản lĩnh của tôi sao?
Hừ, tôi mới không ngốc như vậy, hiện tại tôi tay không tấc sắt, mới không ngu mà đi liều sống liều chết với mấy người, cái loại người im ắng mà cách mười bước đã giết được người chỉ có trong tiểu thuyết TV mới có thôi đúng không? Tôi là cấm kỵ sư, mới không chấp nhặt với nhân loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển các cậu…
Tôi nhìn xung quanh, đi hai bước đến trước quầy, thuận tay cầm lên ống nghe điện thoại đang để ở nơi đó, tích tích tích ấn ba phím.
110
Đánh không lại, tôi báo công an.
Nhưng mà ở thời điểm điện thoại chỉ vừa mới reo lên một tiếng, đột nhiên có một người đi ra từ hậu đường, bàn tay to ấn vào nút tắt trên điện thoại bàn, cười nói với tôi.
- Mười năm rồi, dùng điện thoại trong cửa hàng tôi để báo công an, cậu là người đầu tiên đấy.
Tôi ngẩng đầu, đứng ở trước mặt tôi là một ông già tóc bạc trắng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo